Chế Tạo - Trạm Tấu - Bản Mù - Làng Nhì - Phình Hồ: luyện tay lái và thần kinh thép (phần 7)

Thứ Ba, 21 tháng 9, 2010

Tiếp theo >

ĐGD: Post tới bài này, tôi giật mình sửng sốt vì nơi forum nguồn mất sạch các ảnh mà Battramdao đã đưa lên. Hóa ra topic chỉ mới mở không bao nhiêu ngày nhưng đã thu hút trên 11 ngàn view > các ảnh up lên Photobuket hết sạch bandwidth nên chết trắng ruộng đồng!
May mà bác Battramdao giộng cho host ảnh này 20$, nâng cấp tài khoản lên Pro nên bài viết vẫn tiếp tục, sinh động cho pà kon coi chơi. Lưu ý là các ảnh có khổ 800x449, bạn muốn xem lớn xin Open new tab nhé.


Vậy là có đầy đủ đồ để đi tiếp đến Làng Nhì, sợ quái gì. có điều là tôi đã hẹn với gia đình là tối nay về mà kiểu này thì chưa chắc đã kịp, thôi có gì đi đến Làng Nhì sẽ tìm cách gọi điện về nhà báo. Tiếp tục lên đường thôi.

Trời đã về chiều, tôi lại rong ruổi trên xe để thưởng thức tiếp những thửa ruộng bậc thang kỳ vĩ nơi đây.

< Phải gọi là ruộng sóng, ruộng gió chứ không phải ruộng bậc thang, mà mênh mông tầng tầng lớp lớp.
< Rồi xe chạy tới một cây cầu treo vắt vẻo nối 2 bờ.
< Chạy thêm một khoảnh lại thấy thêm cây cầu khác: cầu này có tên gọi là cầu treo Tàng Chếnh. Đứng bên này cầu, tôi nhìn con dốc bên kia cầu mà phải bật cười. Dốc kiểu gì thế này, đùa à, dốc thế này thì đi thế quái nào được.

Nhìn mấy anh Mông lò dò đi con Win Tàu tụt dốc mà tôi khâm phục vô cùng.

Sang đến bên kia cầu, trong cái quán lụp xụp lố nhố dăm bảy cái đầu anh Mông ngồi với nhau, mặt anh nào anh nấy nhìn cứ dài dại, lờ đờ, mệt mỏi. Họ nhìn tôi như ở trên trời rơi xuống. Tôi hỏi các anh ấy là đi Làng Nhì thì đi đường nào, một anh uể oải chỉ tôi đi vào cái lối rẽ nhỏ bên trái, lổn nhổn đất đá, đường đi Làng Nhì đấy.

Tôi rẽ theo con đường lổn nhổn đó, gồng mình trèo lên con dốc dựng đứng, cố gắng giữ cho xe khỏi chết máy. Con dốc này trời mưa thì đừng có hi vọng leo lên hoặc leo xuống làm gì cho mệt.

< Lên đến đỉnh dốc nhìn cây cầu treo còn bé tý.
Thoát khỏi con dốc, đường mỗi lúc một khó đi hơn. Hai bên đường vắng tanh không một bóng người, chỉ có một bên là vách núi, một bên là vực sâu. Đây đó thỉnh thoảng vọng lại tiếng leng keng, lốc cốc của những chiếc mõ trâu từ xa vọng lại.

< Con đường chênh vênh tít trên đỉnh núi, ở dưới là vực sâu thăm thẳm.

Đường vừa cao lại vừa dốc, không bao giờ nên đi sát mép vực vì chỉ cần xe nặng đi qua là có nguy cơ lở cả mảng đường mà lăn xuống dưới.

< Nhìn phía xa xa là con dốc vừa mới trèo lên, chỉ có nín thở mà leo vì để xe chết máy giữa dốc là cả người cả xe lăn xuống dưới ngay.
Cắm cúi leo qua hết con dốc này đến con dốc khác độ nửa tiếng đồng hồ thì tôi gặp một gia đình người Mông. Chẳng hiểu sao họ lại ở một mình giữa chốn này, sát vệ đường. Xung quanh là rừng nguyên sinh um tùm.
< Chạy tiếp hơn 10 phút nữa thì đến đoạn đường mà mới vào trông tưởng là ngon, phẳng phiu sạch sẽ. Ai ngờ chỉ sau một cua quẹo là nó thế này đây.

Không biết có thằng cha nào dựng con Win Tàu giữa đường chắn hết lối mới điên chứ. Thông thường với xe cào cào, tôi cứ nhắm giữa đường mà chạy, kể cả có đá lổn nhổn thì cũng không sao, còn hơn là chạy sát mép đường, có nhẵn hơn một tý nhưng rất trơn, chỉ cần lệch tay lái một chút là xuống rãnh ngã xe ngay. Tôi dừng xe lại, gọi ầm lên mà khôpng có ai thưa, thôi đành liều phi xe qua vậy. Qua chỗ này mà ngã là hết hơi vì mình tôi không thể lôi xe lên được. Tôi xuống xe, ngắm trời ngắm đất một lúc cho thoải mái rồi lùi xe lại, lấy đà lao qua vệ đường sát rãnh. cũng may là qua được, không bị ngã.

< Vừa qua được đoạn đường khó, đi qua chỗ ngoặt thì tôi nhìn thấy quả này:

Một góc quả núi đã sạt xuống lấp kín đường đi. Hơn nữa, lúc đó đang lên dốc, tôi phóng nhanh lấy đà nên khi dừng xe lại thì đã phi vào giữa bãi bùn trên dốc. Cũng may là lúc dừng xe lại tôi vẫn chống được chân nên không bị ngã, tắt máy, để số 1 rồi dựng xe xem thế nào.

< Phía bên kia chỗ sạt.

Lúc đầu nhìn cảnh này tôi khá nản, đã 4h hơn rồi, đường vẫn còn khá xa, mà như thế này chắc cũng có vài chỗ sạt chứ chẳng chơi. Giờ tiến thì không tiến được, quay lại cũng dở. Tôi đi một vòng qua chỗ sạt xem xét xem có cách nào qua được không.

Cũng may là ở phía bên kia, đất đá vãn còn hở ra một cái khe nhỏ, vẫn có thể đi qua được, tuy nhiên chỉ có thể xuống dắt bộ đẩy xe qua. Mà một mình tôi thì không thể đẩy xe qua được. Đành phải đứng đây chờ người đến giúp vậy.
Tôi tranh thủ tháo hết đồ đạc ra khỏi xe để cho xe nhẹ, cới áo, mũ để sang một bên để sẵn sàng đẩy xe khi có người tới giúp. Ngồi đợi nửa tiếng đồng hồ mà vẫn không thấy có một bóng người, tôi định quay lại chỗ cái xe Win Tàu dựng giữa đường để tìm chủ nhân của nó giúp tôi đẩy xe qua.

Đúng lúc đó thì có tiếng xe máy từ xa vọng tới, mấy phút sau thì vị cứu tinh của tôi xuất hiện.
Anh ta là một người Mông, trạc khoảng 24 tuổi, mặc áo sơ mi trắng bỏ trong quần, đi giày tây, phía sau buộc một chiếc cặp trông rõ ra dáng một cán bộ, đi một chiếc Win Tàu.

Lại nói về Win Tàu, đây là chiếc xe thống trị ở khu vực Tây Bắc, các bạn Kinh đi cào cào nhìn trai Mông đi Win Tàu thì thèm nhỏ dãi. Win Tàu vừa nhẹ, thấp lại khỏe, gầm cao, cũng được lắp lốp offroad chuyên nghiệp có thể đi tới mọi nơi, mọi tuyến đường. Lúc ở trên Chế Tạo, anh bạn Mông tôi gặp ở Tà Dông đèo một bao táo mèo nặng ít cũng phải 30kg mà đi vèo vèo xuống Mù Căng Chải, anh bạn Mông mà tôi gặp ở đây, về sau ngồi bảo tôi: "thôi anh cố sắm lấy cái Win Thái mà đi cho nhàn, đi cái xe to này vất vả lắm" thế mới đau chứ.

Quay trở lại chuyện của tôi, thấy anh Mông kia đi đến tôi mừng quá, chào hỏi bắt tay bắt chân và nhờ anh ta đẩy xe qua đây giúp. Anh ta nhiệt tình bảo tôi: "Anh cứ đợi ở đây, để em cho xe em qua trước rồi quay lại đẩy xe cho anh". Thế rồi cậu ta phóng chiếc Win Tàu vào giữa đống bùn, bánh sau gặp bùn ngoáy bên nọ rồi ngoáy bên kia khiến xe anh ta loạng choạng, bánh sau bị trượt quay tít thò lò. Tôi chạy tới bảo anh ta để tôi đẩy cho, anh ta xua tay "không cần đâu" rồi lại tiếp tục kéo ga, xe lại chồm lên giãy đành đạch nhưng rồi cũng qua được đống bùn đất, siêu thật!

Đưa được con Win Tàu qua đống bùn đất xong, anh bạn Mông lại dựng xe và quay lại chỗ tôi. Hai anh em hì hục, tôi thì giữ tay lái và kéo ga, anh ta thì đẩy phía sau, trượt lên trượt xuống rồi cũng đưa được chiếc DR650 sang bên kia đống bùn đất.

Dựng được xe xong, tôi với anh chàng Mông mới ngồi nghỉ ngơi nói chuyện làm quen. Tôi móc nốt lon cà phê đen duy nhất ra để hai anh em cùng uống giải khát.
Anh bạn Mông này tên là Trăng A Chư, nhà ở Làng Nhì (thế mới may chứ) là bí thư đoàn của thôn. Hôm nay anh ta vừa đi lên huyện làm lễ xuất quân cho các bạn đi nghĩa vụ quân sự đợt này. Anh ta bảo đã nhìn thấy tôi từ lúc tôi đang trên đường ở Trạm Tấu, không ngờ lại gặp ở đây. A Chư bảo tôi đường từ đây về Làng Nhì khó đi lắm, anh mà đi một mình với cái xe to như thế này thì vất vả lắm, thôi tối nay về nhà em ngủ rồi mai hẵng đi Phình Hồ. Tôi trong bụng mừng thầm vì yên tâm đã có người hộ tống mình về tới Làng Nhì rồi, lại có chỗ ăn chỗ ngủ nữa nhưng bên ngoài vẫn cứ bảo A Chư là ừ để tới Làng Nhì xem thế nào đã vì anh đã hẹn với gia đình tối nay về nhà rồi.

Chuyện trò tán phét một lúc thì tôi với A chư tiếp tục lên đường về Làng Nhì.

Quả đúng như tôi dự đoán, do ảnh hưởng của cơn bão số 3 vừa rồi, mưa lũ đã làm lở loét hết con đường vào Làng Nhì, xe của tôi hì hục bò qua từng con dốc, từng khúc ngoặt, chỗ nào khó quá thì hai anh em lại nhẩy xuống đẩy xe qua.
Tôi vừa đi mà vừa run vì nhiều chỗ, mép đường đã bị khoét thành hàm ếch ở phía dưới, có thể sụt xuống bất cứ lúc nào, nhìn đã thấy cả vết nứt. Nếu chẳng may đi xe nặng đè lên đó mà nó lở xuống thì cứ gọi là rơi tụt một phát hơn 100m.

Tôi mải miết đi đằng sau A Chư, anh ta quen đường chạy thoăn thoắt len lỏi qua từng tảng đá, từng vũng bùn, về số vê côn ầm ầm leo dốc khiến tôi căng hết cả người ra chạy theo, chẳng dám nghĩ tới chuyện dừng lại chụp ảnh nữa.

Lốp sau có vẻ đã rất trơn rồi cứ nhảy tưng tưng trên mặt đá rất khó điều khiển, tôi cứ mặc kệ phóng tiếp vì yên tâm là nếu ngã thì đã có người đỡ dậy.
Chạy được một đoạn dài thì con đường đột nhiên rộng ra và khá phẳng phiu.

Phía trước lại có một cái cổng gỗ giống cái cổng ở bản Tà Dông nhưng to hơn rất nhiều, tôi chạy lên trước, dừng xe xuống mở cổng. hóa ra là phải đẩy từng cây gỗ sang một bên cho vừa lối đi. Tôi cho xe đi qua trước, A Chư đi sau đóng cổng cẩn thận rồi mới lên xe đi tiếp.

Lúc này đã gần 5h chiều, sương đã bắt đầu xuống, mặt trời đã khuất hẳn sau những dãy núi, con đường đi Làng Nhì vẫn ngoằn ngoèo theo sườn núi rồi biến mất vào trong làn sương chiều.
Đi thêm một lúc nữa thì trước mắt tôi, một góc núi đã chảy xuống thành một bãi bùn lầy giữa đường, kết quả của một trận lũ ống cách đây ít hôm. nước vẫn còn róc rách chảy xung quanh, còn được khoảng 40cm đường có thể đặt được bánh xe nhưng nhão nhoét và rất trơn.
A Chư lại chồm xe sang trước rồi quay lại hỗ trợ tôi đi qua bãi bùn, rất may là lúc đó phấn khởi thế nào tôi lại tự đi xe qua được, nếu ngã ở đây thì cứ gọi là bê bết từ đầu tới chân.
Qua được chỗ đường sạt, đi một đoạn nữa lại leo lên một con dốc dài khủng khiếp lổn nhổn đá, tôi không dám dừng lại để chụp ảnh vì dừng lại là ngã ngay mà tôi rất sợ ngã ở giữa dốc vì sẽ bị trượt ngay xuống dưới và rất nguy hiểm...

Còn tiếp
Battramdao - Phuot.com

Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 - Phần 4 - Phần 5 - Phần 6 - Phần 7 - Phần 8 - Phần cuối

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Blog Du Lịch © 2011 | Designed by Mac Phong, Hosted by Am thuc