Hôm nay ngày thứ năm 30.9 tức đã bước qua ngày thứ tư tụi tôi ở Bình Tiên, mưa nhiều lần trong đêm nên mặt đường ướt sũng nước.
Tụi tôi bàn tính tới lui là liệu có nên ở lại hay về, kết cục thì quyết định ở thêm vài bữa nữa cho... đã vì còn nhiều điểm muốn khám phá cho tròn chuyến đi. Chi phí hàng ngày không quá tốn kém, chi tiêu cho ăn uống thì ở nhà cũng phải ăn - bèn xã láng, đi tới bến luôn.
Ra chợ Mỹ Thanh ăn sáng sớm rồi trực chỉ Cam Ranh, hôm nay tụi này dự định chạy thẳng theo QL1, quẹo ngã ba Mỹ Ca > xuyên qua khu vực nuôi trồng thủy sản mé bắc Vịnh, qua cầu Long Hồ theo hướng trái ra đường Nguyễn Tất Thanh mới mở rất đẹp, ghé chơi bãi Dài Cam Ranh và sau đó thăm thú đèo Cù Hin. Lượt về quẹo ngã ba Bon Bình -Van Rom vượt cầu phía nam đầm Thủy Triều, ra QL1 trở về Mỹ Thanh
Dự tính rạch ròi là vậy, tuyến đường cũng đã nắm trước nhưng ông Trời chả cho. Đang chạy phon phon gần tới Ba Ngòi thì trời đổ mưa lớn, rát cả mặt mày! Hết chịu trận nổi nên tụi tôi phải tạm ghé vào một quán giải khác bên đường uống vài ly cà phê cho nóng lại người.
Một tiếng rồi hai tiếng sau... mưa vẫn chả ầm ầm, pó tay nhìn dáo dát chung quanh cũng chả có cái gì đẹp để làm vài pô. Thôi xoay ra nói chuyện trời biển với những người khách bàn bên và cả cô chủ quán vậy.
Câu chuyện rôm rả làm giờ giấc qua khá nhanh, thoáng chốc đã hơn 10 giờ, mưa cũng giảm chỉ còn róc rách nên tụi này trả tiền (ly cà phê đá cũng chỉ 5k, quán sân vườn) rôi khoác áo mưa đi tiếp. Mất bén cả mục đích buổi sáng nay rồi nhưng vẫn phải ra Cam Ranh, ghé bến xe đặt vé trước cho chuyến về.
< Cà phê trú mưa.
Lúc này lái con Win100 tôi mới giật mình: do tay lái cố định vào phuột qua các lớp join cao su, lâu ngày các join này bị lão hóa, xẹp và giòn.
Sau trân mưa lớn vừa qua chúng co lại nên ghi đông rung rơ phát ớn rất khó lái. Kệ vậy, ra ngoải rồi tìm chỗ sửa sau.
< Trời vẫn đầy mây mù.
< Đến Cam Ranh, trời hửng nắng.
Nắng lên sau khi tạnh hằn cơn mưa, tụi tôi cũng vừa tới bến xe. Hỏi Mai Linh, Phương Trang.. nơi này chả nhận ẻm Win, Cúc Tùng thì OK nhưng giá xe kèm khá cao -Minh Dũng đồng ý chở nhưng không xuất vé cho xế hàng hóa nên tụi này không đặt. Phone cho xe Quang Hạnh thì họ buộc mình ra Nha Trang!
Thôi quên đi, muốn về từ Mỹ Thanh, chạy ra tới Cam Ranh đã quá hớp rồi, bắt ra tới NT thì pó chiếu - đây tìm xe khác vậy.
Nhìn qua bên kia đường cạnh cây xăng có trạm đặt vé của Trà Lan Viên, xe giường nằm. Dzị là chơi hai vé giá 150k/người còn con Win 180k - 9 giờ 30 tối thứ bảy về, ghế nằm được chọn trước số vừa ý.
Xong nhìn đồng hồ đã 11h hơn. Chẹp, quẩn quanh đây đó tìm chỗ sửa xế: nơi đầu tiên anh thợ kêu chạy về theo QL1 tới tiệm anh ta chỉ cách đó hàng chục Km để thay join. Tôi gợi ý "anh kê vào thêm một ít long đền dày, bỏ join là ok" nhưng anh ta nói rần tay lái lắm - không làm. Trời hỡi, con Win này tôi xài đã hơn 20 năm, cũng đã từng kê vài ron sắt vào đó rồi chạy ình xèo có hề gì đâu nào. Thôi chạy kiếm chỗ khác vậy!
Nữa tiếng sau, tay lái chắc cú sẳn sàng cho chuyến về. Pà xã tranh thủ mua mấy cái bánh tiêu giá 2k/cái ăn cho đỡ xót bụng vì tới giờ cơm trưa rồi, tiền sửa xe cũng chỉ 5k - ở đây vật giá dễ chịu nhỉ, chả bù với Sài gòn giờ cũng gấp đôi.
Về tới Đại Huy đã 12 giờ > hóa ra được hưởng thụ một bữa hóng mưa đã đời, he he. Không nhằn nhò gì vì buổi chiều trời khá hơn, tụi tôi lại ra biển Bình Tiên đi về phía bắc. Lần này khám phá ra không những một mà đến mấy bãi biển đẹp và hoang sơ vô cùng.
Cũng như mọi lần, tôi chạy theo cung đướng đất ven bãi, rẽ trái rồi chạy miết tới hết đường - Chỗ này có một căn nhà rất nhỏ giống như cái bốt gác lợp tôn, chả có ai ngoài mấy chiếc xe gắn máy của ngư dân dựng chỏng chơ.
Vứt xe ở đó, chúng tôi xuống bãi. Vắng tanh không một ai ngoài một chị phụ nữ đang giũ lưới phía xa xa. Phía trái bãi là núi, có một dòng suối nước ngọt đổ ra biển. Bên dưới dòng nước này có nhiều đàn cá lội tung tăng, chả hiểu cá nước ngọt hay mặn nữa.
< Âm u, mây phủ núi nhưng biển vẫn đẹp.
Băng qua mé dòng nước đổ ra biển, tụi tôi đền một bãi nhỏ vài mươi mét với hàng đống các khối đá đủ mọi hình thù đặc biệt: có những tảng đá mặt phẳng như chiếc mặt bàn, có tảng mỏng dẹt nằm gác trên các khối hai bên tạo ra một hầm trú lớn có lối đi xuyên qua phía sau...
Chơi một hồi rồi tụi này len theo một lối mòn đi lên trên, quanh co vài khúc rồi một bãi biển nhỏ chợt lộ diện ra (chổ này ở đây).
Trên bãi, phía giáp sát mé núi có khoảng mươi căn chòi của ngư dân, dưới bãi phơi lưới, thúng và các ngư cụ khác. Một anh ngư dân đang ôm các bao cát để chất đống, e dè nhìn chúng tôi. Tôi bước lại gợi chuyện và anh cho biết hôm nay biển động nhiều, không ra khơi được.
Một hồi sau, tụi tôi quành trở lại và leo lên đỉnh một đồi đá gần đó chụp ảnh - trên này nhìn khung cảnh bao la rất đẹp dẫu trời vẫn âm u. Chung quanh có một số vạc rừng bị đốt, có lẽ là người địa phương định trồng cây công nghiệp trên này, vừa để dành đất chăng? < Sự hồi sinh. Sức sống thật mãnh liệt bên gốc cây rừng bị đốt cháy.
Theo lời anh Hòa mà tụi tôi đã nói chuyện ngày hôm qua thì phần núi này và cả 3 vạt bãi hoang khác (một tý nữa thôi tụi tôi sẽ đến được các bãi này) đều thuộc tỉnh Khánh Hòa. Ninh Thuận chỉ quản lý Bình Tiên, Bình Lập thôi. Cả thôn đảo Bình Hưng tuốt phía dưới cũng thuộc KH, nghe nói rằng hồi trước: Ninh Thuận đề nghị giao Bình Hưng nhập vào địa phận của tỉnh mình nhưng KH nêu điều kiện là nếu vậy thì anh quản lý luôn cả đảo Bình Ba - đảo này khá xa đất liền, NT lúc đó còn nghèo nên đành chịu, giao luôn cả cho tỉnh KH, tỉnh có sức mạnh kinh tế cao hơn.
Trở xuống ngồi nghỉ một tý, tụi tôi lại băng qua dòng suối trở về bãi BT rồi băng suối lần nữa ở mé trong leo lên một lối mòn lát gỗ qua các bãi bí mật ở hướng nhìn ra Bình Lập (chỗ này tụi tôi cũng nghiên cứu kỹ bằng bản đồ vệ tinh trước kia rồi).
Trên này có căn nhà gỗ phía trước là cột cờ tổ quốc, chả có ai trong ấy ngoài 2 chú chó sủa ỏm tỏi khi mình xâm nhập lãnh địa của chúng, he he: khách du lịch mà, không phải kẻ xấu đâu.
Băng qua một trảng cỏ, chúng tôi tới bãi: mênh mông, bãi biển rồi mũi đá và lại bãi biển nối tiếp nhau..., hoang sơ không bóng người nhưng hùng vĩ vô cùng!
Băng qua một trảng cỏ, chúng tôi tới bãi: mênh mông, bãi biển rồi mũi đá và lại bãi biển nối tiếp nhau..., hoang sơ không bóng người nhưng hùng vĩ vô cùng!
Rảo bước dài theo bãi không một dấu chân, rác đây đó đa phần từ thiên nhiên như mảng rong rêu, cành cây mục. Họa hoằn lắm mới thấy một bao xốp cũ, chai nước nhựa nhưng chắc chắn chỉ do sóng biển đưa lên bờ.
Gió hiu hiu trên các con sóng rào rạc vỗ nhẹ lên bãi cát vàng trắng trông tuyệt vời làm sao khiến chúng tôi không muốn dừng bước chân. Qua bãi thứ nhất tới một mũi rất nhiều đá tảng đến bãi thứ 2 dài hơn và hoang vu không kém, cuối bãi này có một hai căn chòi nhỏ sát vách núi đá nhưng vắng lặng. Từ chỗ này nhìn qua bãi thứ 3 mênh mông với một vùng cát rộng cuối tầm mắt.
Xứ thần tiên tựa cảnh tiên thật không quá lời. Nước biển trong khe dù hôm nay biển động, ở một số nơi phía dưới mặt nước là các rạng san hô ần hiện trong làn sóng bạc đầu.
< Bãi nối liền bãi mênh mông...
Chiều xuống nhanh, tụi tôi chào tạm biệt bãi Hoang trở ra (tạm đặt tên nó như vậy, cả trên Wikimapia - bạn xem địa điểm tại đây). Chiếc Win vẫn nằm yên vị tại đó, cô quạnh giữa núi rừng bao la - chung quanh không còn chiếc xe nào.
Còn tiếp
Điền Gia Dũng
0 nhận xét:
Đăng nhận xét