Đi ăn cưới người Mán tại Tả Phìn (Phần 2)

Thứ Ba, 9 tháng 8, 2011

Hai tiếng ngồi bên bếp lửa, em quan sát được chừng đó. Nói thêm chút về bếp lửa, cảm giác như cái bếp lửa nó là sợi dây vô hình gắn kết các thành viên trong gia đình về mặt tâm linh. Khi ngồi cạnh bếp lửa, những người khách cũng cảm nhận được rằng mình là một phần trong gia đình này.

Rốt cục thì đoàn xe máy cũng tới. Hơi ngạc nhiên là lại gặp bạn Hằng (paper) đi cùng 1 bác già tầm 50-60 tuổi... he..he... Nhưng có lẽ vì muốn ra vẻ với bác già này mà bạn Hằng ra vẻ không nhìn thấy em, coi như em không tồn tại, vậy cũng tốt, vì em cũng không có nhu cầu giao tiếp với cô bạn này. Trong các phần tiếp theo em sẽ không nhắc tới nhân vật này nữa.
Ngoài đôi bạn nói trên, nhóm xe máy cũng kéo tới 5-6 người, đâm ra không khí trở nên sôi nổi, lộn xộn. Cái dở là các bạn này nói nhiều quá, hỏi nhiều quá, làm cho những người khác phải chú ý tới họ, mất vẻ tự nhiên ban đầu. Biết vậy, em vào bếp tham gia bếp núc với mọi người, được giao việc đứng đảo chảo xào lòng mề, khá vui.
.

Như các bác thấy, món nào trông cũng luầy nhuầy một đống. Chủ yếu các món đều là sản phẩm từ lợn, có một ít măng và một ít rau thơm. Trông vậy thôi mà ăn rất ngon, không ngấy tẹo nào. Theo lời chủ nhà thì là do thịt lợn nấu với Thảo Quả nên ngon vậy.

Nói một chút về Thảo Quả, đây là loại quả có giá trị kinh tế rất cao, thương gia Trung Quốc sang lùng mua suốt ngày, đã từng có thời kỳ một kg Thảo Quả giá vài triệu đồng, giờ thì chỉ vài trăm nghìn đồng thôi, cũng đã là sản phẩm có giá trị cao lắm rồi.

Nhưng Thảo Quả chỉ có thể mọc trong rừng rậm ẩm ướt, không thể trồng trong vườn được, nên năng suất không cao. Ngoài ra cũng chỉ có một số người là có trồng Thảo Quả trong rừng, số còn lại chủ yếu đi kiếm Thảo Quả mọc dại về dùng hoặc bán, đâm ra không có nhiều.

Đặc biệt người dân ở đây không mổ trâu bò cho các dịp trọng đại. Trâu bò là để sản xuất. Nhưng vài năm gần đây vẫn có thịt trâu bò để ăn, bởi vì rét, trâu bò lăn ra chết, thế là có thịt trâu bò sấy khô ăn dần.


Nói chung là tối om, mờ mờ ảo ảo nên cứ gắp bừa thôi, được miếng nào hay miếng đó.... Em leo đèo từ Lào Cai lên, chỉ gặm mấy miếng lương khô buổi trưa, nên được bữa cơm thế này em đả thật lực.
Bữa cơm của người Dao Đỏ không bao giờ thiếu rượu, sáng uống, trưa uống, chiều uống, tối lại uống, hơn nữa đây còn là bữa cỗ, đâm ra rượu là thứ không thể thiếu. Cứ ăn được 2 miếng là bị mời uống 1 chén rượu. Em phấn đấu được bữa đầu, các bữa sau thì thôi, ăn ít ít rồi lặn, tổng cộng em ăn 5 bữa như vậy...

Cơm xong, cả nhóm tụ tập bên bếp lửa buôn chuyện làm quen được dăm phút, mấy cậu thanh niên bản vào ngồi làm quen, lại rượu.... hix.....
Câu chuyện liên miên tới khuya về phong tục tập quán, về kế hoạch lấy vợ lấy chồng, về ước mơ một tương lai tươi đẹp.

< Một vài pô ảnh để các bác có thể mường tượng bản Tả Phìn trong sương sớm.

Em ngồi thêm một lúc thì đứng dậy đi ngủ sớm..... một ngày mệt mỏi. Ấy vậy mà cũng không yên thân..... phần vì kèn trống đám cưới chơi thâu đêm, phần vì toàn thân ngứa ngáy do không được tắm rửa sau một ngày nhoe nhoét, em có một đêm trằn trọc. Cũng may, giường nhà anh Giảo không có bọ chó...


< Đường vào nhà.

Sáng hôm sau....
Phải nói là các thủ tục vệ sinh cá nhân hết sức gian nan. Tuy đây là bản du lịch, được nhà nước đầu tư khá nhiều, nhưng do thói quen của người dân nên vấn đề vệ sinh khủng khiếp lắm. Không được tắm đã đành, các thủ tục vệ sinh khác không nhịn được.
Người ta cũng lịch sự, đun nước cho mình đánh răng rửa mặt .....

< Cảnh sắc khá dịu dàng.

Nhưng đến phần toilet thì ôi thôi.... khủng khiếp...
Nhà nào cũng có cái toilet chuẩn nhà nước xây cho, nhưng bẩn kinh khủng khiếp. Em phải bịt mũi dội nước vệ sinh mất 10 phút rồi mới dám "hưởng thụ" nó. Phần này tất nhiên em không chụp ảnh.
Cảm giác lúc này rất lạ. Lạ nhất là sau bữa rượu túy lúy tối qua, sáng ra đầu óc ngon nghẽ, không vương vất tí nào sất.

Bước đường đi lang thang trong tiết trời rét ngọt, mây bay lảng vảng, cảnh sắc mờ mờ đục đục, không khí trong lành lạ thường. Đây có lẽ là thời khắc bình yên nhất chuyến đi.

Tạm quên câu chuyện cưới xin, em giới thiệu một số thành viên đi xe máy

Đầu tiên là em gái Hải Phòng, em này ngồi sau xe máy phi từ HP lên HN, rồi từ HN lên Lào Cai, Tả Phìn, thành viên nhóm Phượt Hải Phòng. Không biết em này tên gì. Chỉ biết vần đầu là H, nên có thể đoán là Hiền, Hoa, Hương, Hiên..... hay gì gì đó ....
< Hai em gái chụp ảnh với trẻ em Dao Đỏ.


Maria, Omaicay, Khmerka người Nga , saint petersburg, hiện đang dạy tiếng Anh tại một trung tâm ngoại ngữ ở HN, nhưng đã kịp có MBA ở ÚC. Đã chinh phục, phan xi păng, kinabalu, Killimangiaro, và Alps. Đã đi Ai Cập, Srilanka, Trung Quốc,....
Nói chung là một dân phượt chính cống. Nói tiếng Việt rất sõi thậm chí khi bọn mình hay chơi mấy trò ngữ pháp, chẳng hạn tìm các bộ phận của cơ thể người có dấu huyền , sắc... thì Maria luôn thắng. Nhảy salsa cũng rất hay.

Phương - người con nuôi của dân tộc Dao Đỏ, và chính là người dẫn cả đoàn tới đây: Trông bặm trợn chưa.

Cậu này em cũng không biết tên, là cặp đôi trùng phùng với em gái Hải Phòng (tuy rằng tên này đã có vợ ) - láo quá.... he.....he....

Còn một 2 cậu bạn nữa nhưng không thấy có ảnh trong máy, chắc tại em ghét 2 cậu này nên không thèm chụp cũng nên..... mà nói chung, ảnh chụp ở máy của em phần lớn phải dính đến... gái. Thế nên không ngạc nhiên mấy khi không có mặt hai cậu bạn đồng hành.
Nhàn cư vi bất thiện, lang thang vớ vẩn một hồi, cả lũ quyết định leo lên đỉnh núi, đây là quyết định tệ hại nhất của cá nhân em.


Kết quả là em bị ngã 4 lần.... hix...... thế là toi bộ quần áo ăn cưới...
Đấu tranh một hồi, em thuyết phục cả bọn quay lại vì theo lịch thì cô dâu sắp đến... và mọi sự hay ho bắt đầu từ đây...
< Đây là em Sán Mẩy (Mẩy nghĩa là chị cả).


Quay lại chuyện đám cưới.....
Hóa ra cô dâu còn lâu mới tới. Lệ ở đây là chú rể ở nhà, cô dâu tự đến.... he...he...... thế là lại loanh quanh làm quen thêm vài nhân vật quan trọng trong câu chuyện này.

Sán Mẩy là chị gái chú rể, chỉ về được đúng ngày cưới, rồi phải quay lại Sapa làm việc. Sán Mẩy làm hướng dẫn viên du lịch từ lúc 15 tuổi, đến nay hơn 20 tuổi, 1 chồng đã ly thân, và 1 con. Nhìn vẻ mặt, dáng điệu thì không còn dáng dấp cô gái người Dao Đỏ nữa rồi, ngôn ngữ cũng là tiếng Dao Đỏ pha tiếng Anh, tiếng Kinh nói chung không sõi, có lẽ chỉ còn cái tên Sán Mẩy là gợi cho người ta biết về cô gái Dao Đỏ ngày nào.


Thường các cô gái lên Sapa làm du lịch, thường gắn tên Kinh sau chữ Mẩy. Ví dụ: Mẩy Hà, Mẩy Thanh... Và nói chung các cô này đều rất xinh, nhảy dissco và chơi bi-a cực giỏi
Màu sắc dân tộc không còn hiện trên nét mặt cô gái trẻ nữa, âu cũng là do cơm áo gạo tiền. Được biết đám cưới này, Sán Mẩy cũng gửi khá nhiều tiền về cho em trai sắm lợn cưới vợ, xem ra gánh nặng gia đình sẽ còn đè nặng lên đôi vai cô gái trẻ này.

Sán Mẩy về đám cưới đem theo một đoàn khách Úc, ăn nhậu, bia bọt, nhảy múa tưng bừng trong nhà. Việc này xem chừng không còn lạ lẫm vì thấy mọi người xung quanh không phản ứng gì. Chỉ có những vị khách tò mò như em là lắc đầu ngao ngán.
Tuy vậy, những người bạn Úc này có cái hay. Trong đám đó có 1 cô gái rất "đàn bà", em này hút hồn cậu Phương lúc nào không hay. Phương cứ ra lẩm bẩm..... mê em này quá..... mê em này quá!

Lang thang tha thẩn chờ cô dâu tới, em được tiếp xúc với nhân vật tiếp theo, có thể gọi là đại diện cho ngành du lịch Tả Phìn: Trẻ em

Một vài tấm hình các cô nhóc cậu nhóc đang chơi đùa. Nếu không phải là người quen, các bác phải chi ra 5000 VND cho mỗi tấm hình đó nhá.
< Trêu đùa.
< Quây khách du lịch (có chạy đằng trời).
< Nu na nu nống...


Còn tiếp...
Phần 1 - Phần 2 - Phần 3 

Capcuu

Du lịch, GO! - Theo forum Xedap.org

0 nhận xét:

Đăng nhận xét

 
Blog Du Lịch © 2011 | Designed by Mac Phong, Hosted by Am thuc