Không đi xe đạp nên không cảm nhận được điều thú vị khi leo dốc Hà thành. Không cao nhưng vẫn là dốc, dốc trong phố Hà thành là vậy đó.
Đúng vậy, nếu không đi xe đạp thì chẳng bao giờ biết được phố Hà Nội, đường Hà Nội nhiều dốc đến thế. Dốc nhỏ nhỏ, ngắn ngắn thôi, rất đúng chất Hà Nội, nhưng cũng đủ để người đi xe đạp cảm thấy sức nặng của pê đan. Bài viết của một "người đạp xe" là một góc khám phá dễ thương về đường và phố Hà Nội, nơi có nhiều... dốc.
Nhân đọc một bài viết về Hà Nội đêm, động lực khám phá một phần của Hà Nội đêm được thực hiện ngay. Bắt đầu xuất phát từ lúc 21h, nai nịt gọn gàng với mũ bảo hiểm, áo có mũ, giày thể thao, quần áo thể thao loại mỏng và không quên mang theo cái máy ảnh, tôi ra đường để cảm nhận cái lạnh đang dần xuống từ 30 độ lúc trưa và ngay lúc này chỉ chừng 20 độ.
Đạp chừng 8km lên tới Bờ Hồ, lúc này đồng hồ chỉ 21h20, nhanh thật, mình đạp lên chân rồi, người không còn thấy ê nữa mà đã quen với cái yên bé tí rồi. Thời tiết đẹp quá, trời se lạnh nên xuất hiện nhiều hàng quà đi rong như: ngô luộc, khoai luộc và bánh bao,… một vài góc phố hiếm hoi đã có những hàng ngô nướng, chưa phải mùa ngô nếp nhưng dường như cái quán nướng ấy mọc lên để mời mọc và hứa hẹn mùa ngô nếp béo ngậy đang đến gần.
Mải đi và hoà nhập vào sự sôi động của phố phường đang còn sáng đèn, dòng người vẫn tấp nập nên quên mất là mình vừa đi qua mấy con dốc ngắn.
Chỉ cảm nhận được sức nặng của cái pê đan và sức ì của xe khi đi vào mấy con dốc cực ngắn ấy, và khi và chỉ khi đi xe đạp ta mới có cái cảm nhận là dốc ấy.Đầu tiên phải kể đến con dốc khi ra khỏi nhà là cái dốc ngắn lên cầu đôi đầu làng Định Công, qua con dốc đầu tiên chưa mất nhiều sức vì đang sung, con dốc thứ hai là qua đường tàu để ra đường Giải Phóng, bắt đầu thênh thang và lên tốc độ để đua với xe máy đi chậm. Tốc độ lên đến 22km. Lại dốc nữa, dài nhưng độ dốc không cao chỉ chừng mấy độ, từ từ đi chậm rồi dừng hẳn để chờ cái đèn đỏ ở ngã tư Kim Liên – Lê Duẩn.
Vượt qua ngã tư lại dốc xuống, lại dài nhưng không dốc. Qua cổng công viên Thống Nhất ở đường Trần Nhân Tông để rẽ vào phố Quang Trung là dốc ngược lại cua, đèn xi nhan không có nên phải đưa tay ra hệt như về quê hay bị các bác đi xe đạp bất thình lình giơ tay xin đường rồi rẽ luôn gây ra không ít tai nạn… vừa giơ tay xin đường ngoái lại thấy mấy cái xe con đang đi chậm lại tỏ ý nhường đường cho cái xe đạp duy nhất trên đường sang an toàn.
Cái phố Quang Trung thế mà lắm dốc lại lắm đèn đỏ đèn xanh. Rời Quang Trung sang Hai Bà Trưng được rảnh chân khi thả con dốc tương đối dài từ ngã tư Hai Bà Trưng – Bà Triệu cho đến nếu hết thì cứ phải là Hilton Hotel… rẽ vào Phố Hàng Bài đang bon bon được ít thì lại lên dốc để đến Đinh Tiên Hoàng. Quảng trường Đông Kinh Nghĩa Thục dường như là cái dốc lớn nhất và phải đi thật chậm vì đỉnh dốc là lối vào khu chợ đêm Hà Nội, người và xe cộ đông đúc, đi một vòng quanh cái đài phun nước rồi lượn tiếp Hàng Gai… Điện Biên Phủ lại dốc qua đường tàu… sao lắm dốc thế!!! Không đi xe đạp nên không cảm nhận được cái máy của con xe máy cũng phải gồng lên để cõng chủ của nó qua dốc, không cao nhưng vẫn là dốc, dốc trong phố Hà Nội là vậy đó.
Lan man quá về những con dốc vặt ấy người ta lại nghĩ bài này viết về Dốc Hà Nội. Cũng xác định là lần đầu tiên tôi đi xe đạp ra phố ban đêm nên chỉ đi chừng giờ đồng hồ sẽ về, để đêm sau vạch rõ cung đường đi sẽ tiếp tục hành trình khám phá đêm Hà Nội.
Đã vài lần tôi lang thang đêm Hà Nội rồi nhưng đã lâu lắm rồi, từ ngày còn là sinh viên, mấy người rủ nhau đi lần mò đêm Hà Nội theo những câu văn của cố nhà văn Băng Sơn, lần mò từ Ga Trần Quý Cáp đến gầm cầu Long Biên, rồi chờ đợi chầu chực để được thưởng thức cái món “bốc mả” hấp dẫn không thể nào quên, rồi chân gà luộc phố Hàng Dầu, hay Cửa Nam, xôi phố Cấm Chỉ, nay thì có xôi Yến bán suốt đêm phục vụ thực khách chơi đêm.
22h, phía trước là Quảng trường Ba Đình, vòng qua Hoàng Văn Thụ mới cảm nhận được cái tĩnh lặng của phố vắng. Lại về Hoàng Diệu để qua Phan Đình Phùng, đi qua trường cũ tình xưa giờ đã thành trường khác. Bốt Hàng Đậu vào Hàng Cót lại dốc, đi mãi mới thấy có một chú bé đi xe đạp bé tí mà phóng như bay, lạng lách đánh võng đua với xe máy… tuổi trẻ tài cao.
22h30, tượng đài Lý Công Uẩn vẫn còn người đang tụ từng tốp với nhau, vài chú bé đi patanh rất điệu nghệ, bên kia là Tháp Rùa điện nháy liên hồi, thỉnh thoảng đường phố lại rộn lên những tiếng nổ phát ra từ mấy chiếc xe thể thao phân khối nhớn của dân chơi dạo phố. Phố Hà Nội lúc nào cũng đều đều tiếng xe máy và ôtô đi không chút vội vã. Dừng xe lại, ngồi trên bậc tam cấp dưới chân tượng đài ngắm mấy đứa trẻ chơi patanh và nghỉ ngơi, tôi chờ tới đêm xuống hẳn rồi mới trở về.
Đêm xuống, người dần thưa, tôi đạp xe một vòng bờ Hồ rồi xuôi Bà Triệu. Phố Gia Long rồi Bà Triệu là con phố dài nhiều cây, chỗ rộng chỗ hẹp không đều nhau và có đến 2 cái dốc lớn. Và không biết có phải ngẫu nhiên hay cố tình mà ngay tại cái dốc Bà Triệu nổi tiếng ấy lại có rất nhiều hàng bán xe đạp?! Một sự tình cờ chăng?? Cuối đường Bà Triệu để rẽ vào đường Đại Cồ Việt lại một con dốc nữa, đường xá nay đã được tôn cao lên nhiều, nhớ lại thời học sinh đi xe đạp đi học vẫn mướt mồ hôi khi qua mấy con dốc phố Bà Triệu ấy.
23h45 về đến nhà sau khi đã đi tổng cộng đúng 30km loanh quanh phố Hà Nội đêm, chưa cảm nhận được cuộc sống đêm Hà Nội mà chỉ nhận ra được rằng phố Hà Nội có rất nhiều dốc. Thú vị thật!
Du lịch, GO! - Theo phuot.vn, internet
0 nhận xét:
Đăng nhận xét